Về mặt cấu trúc, già hóa dân số chắc chắn tạo ra áp lực cho xã hội: chi phí y tế tăng, quỹ hưu trí căng thẳng, doanh nghiệp khó tuyển người. Nhưng già hóa không đồng nghĩa với suy tàn. Một số quốc gia có dân số già như Nhật Bản hay Đức vẫn duy trì mức sống cao nhờ đầu tư vào công nghệ, tự động hóa và hạ tầng. Dean Spears, đồng tác giả After the Spike, cũng cho rằng việc lo sợ không có đủ người để làm việc có thể bị phóng đại trong thời đại công nghệ. Nếu mỗi lao động nhờ AI mà tạo ra nhiều giá trị hơn, thì “ít người hơn” không hẳn là vấn đề nghiêm trọng.
Nói vậy, không có nghĩa là AI là yếu tố tích cực hoàn toàn khi không ai thực sự chắc chắn công nghệ sẽ đi theo hướng nào. Có hai kịch bản lớn đang được đặt ra. Trong kịch bản lạc quan, AI trở thành một công nghệ nền tảng giống như điện hay internet, giúp tăng năng suất trên diện rộng, tạo ra nhiều ngành nghề mới và bù đắp được việc thiếu lao động do dân số già. Khi đó, ít người hơn vẫn có thể tạo ra nhiều của cải hơn.
Trong kịch bản kém tích cực hơn, AI chỉ mang lại cải tiến nhỏ lẻ. Nó tự động hóa một số công việc nhưng không đủ để tạo ra cú hích năng suất lớn, trong khi gánh nặng tài chính từ dân số già và nợ công tiếp tục tăng. Khi đó, nỗi lo của các nhà nhân khẩu học về suy giảm kinh tế sẽ trở nên thực tế hơn.

AI tiềm năng thật nhưng loài người chưa biết được tác động của nó sẽ theo hướng nào
Davis mô tả đây là một “trò kéo co” giữa năng suất do AI mang lại và gánh nặng ngân sách do dân số già hóa, với xác suất hai kịch bản xảy ra gần như ngang nhau. Các nhà kinh tế cũng có sự chia rẽ: Daron Acemoglu dự đoán AI chỉ tự động hóa được một phần nhỏ tác vụ, còn Erik Brynjolfsson tin rằng nếu triển khai đúng hướng, nó có thể đẩy tăng năng suất lên đáng kể.