Để hiểu được Übermensch, trước tiên chúng ta cần hiểu bối cảnh mà Nietzsche đang sống. Vào cuối thế kỷ 19 (1883), ông nhận thấy rằng các hệ giá trị đạo đức và tôn giáo truyền thống, vốn đã định hình xã hội phương Tây trong hàng ngàn năm, đang dần mất đi sức ảnh hưởng và tính chính danh.

Sự sụp đổ của những nền tảng vững chắc này đã tạo ra một khoảng trống mênh mông, một cuộc khủng hoảng mà Nietzsche gọi là "chủ nghĩa hư vô" (nihilism) - trạng thái mất phương hướng, không còn tin vào bất kỳ giá trị hay mục đích sống nào.

Nietzsche lo sợ rằng, khi không còn các giá trị cũ để bám víu, con người sẽ rơi vào một trạng thái tồn tại đầy thờ ơ, nông cạn và chỉ biết tìm kiếm sự thoải mái tức thời. Ông hình dung ra một viễn cảnh đáng buồn về một mẫu người chỉ biết làm việc để giải trí, tìm kiếm hạnh phúc nhỏ nhoi, bằng lòng với sự an toàn và đồng nhất, và hoàn toàn không còn khát vọng vươn lên. Đó là một xã hội không có người chăn dắt và chỉ có một bầy đàn, nơi mọi người đều muốn những điều giống nhau.
Nietzsche đã đưa ra một lý tưởng, một con đường thay thế: Übermensch. Đây là hình mẫu con người có khả năng lấp đầy khoảng trống giá trị bằng cách tự mình trở thành nguồn tạo ra giá trị mới. Übermensch không cần dựa vào bất kỳ tiêu chuẩn bên ngoài nào, mà tự mình định đoạt điều gì là tốt, điều gì là xấu, dựa trên ý chí và sự khẳng định cuộc sống của chính mình.

Trọng tâm của việc trở thành Übermensch là quá trình "tự kiến tạo" (self-stylization). Nietzsche không kêu gọi chúng ta chối bỏ hay kìm nén những ham muốn, bản năng tự nhiên của mình. Thay vào đó, ông khuyến khích chúng ta nhìn nhận tất cả các khía cạnh của bản thân, cả điểm mạnh lẫn điểm yếu, cả những điều tốt đẹp lẫn những góc khuất "xấu xí" - như những vật liệu thô.