Các linh kiện thì được làm tại gần 1 ngàn nhà máy khác của Ford và chở đến Willow Run để lắp ráp. Bên trong nhà máy, sau khi các linh kiện chuyển tới thì họ sẽ lắp ráp cánh và đuôi một cách đồng thời ở các khu riêng, còn thân thì đặt giữa trục chính nhà máy và ráp ở đó. Sau khi chúng hoàn thành cùng một lúc thì cánh và đuôi được đẩy ra chỗ đặt sẵn phần thân để ghép thành phi cơ hoàn chỉnh. Cuối cùng người ta kiểm tra kỹ nó rồi nạp nhiên liệu, lăn ra sân bay liền kề để bay thử. Mọi khâu đều làm tuần tự, nhịp nhàng, liên hồi theo 1 chiều ra tới đường băng mà không có gì ngáng trở.
Mới đầu các máy bay được đặt thẳng nhưng sau đó người ta đặt chéo để tối ưu hoá không gian, “nhồi nhét” được nhiều chiếc hơn. Thời gian đầu thì tốc độ còn chậm, bời Ford phải chuẩn hoá lại mọi thứ, chuyển đổi từ quy trình ráp ô tô qua sao cho hợp với máy bay. Nhưng rồi mọi chuyện cũng đi vào nền nếp và vào năm 1944 cứ sau mỗi 63 phút họ đã làm xong một chiếc B-24, với đỉnh cao là làm ra 428 chiếc trong 1 tháng. Bên trong rất kín chẳng có cửa sổ nên phải chiếu sáng bằng 156 ngàn bóng đèn.

Có lúc số người làm việc ở đây tăng vọt đến con số 42,5 ngàn và để duy trì lượng nhân lực đông đảo ấy thì Willion Run đã phát triền thành cả một thị trấn nhỏ, có bệnh viện, sân vận động và nhiều đoàn xe bus chở công nhân từ các nơi xung quanh tới. Nhiều người cùng gia đình còn được cấp chỗ ở khi làm việc tại đây. Thậm chí một lượng lớn phụ nữ còn thế chỗ các công nhân nam khi họ tham chiến.
Sản phẩm duy nhất ở đây là chiếc B-24 và từ năm 1942 đến 1945 đã có 8685 chiếc xuất xưởng. Ngoài ra loại máy bay này còn được sản xuất ở các nhà máy khác ở California, Texas và Oklahoma. Tuy nhiên sản lượng của Willow Run là lớn nhất, chiếm 47% tổng số chiếc B-24 từng được làm ra. Các phi công thậm chí còn túc trực ngay ở đó để chờ làm xong máy bay và ngủ trên 1300 giường xếp có sẵn. Khi chiếc B-29 thay thế B-24 vào cuối cuộc chiến, sản lượng B-24 giảm đi và đến giữa năm 1945 thì dừng hẳn.

Sau đó nhà máy được tập đoàn Kaiser-Frazer dùng để sản xuất ô tô từ năm 1947 đến 1953 cùng với lắp ráp 71 chiếc vận tải cơ C-119. Nhưng từ năm 1953 thì Willow Run rơi vào cuộc suy tàn chung của cả vùng Vành đai Rỉ sét. Sau khi được General Motors mua lại năm 1953, tình hình sản xuất sa sút dần và phải đóng cửa năm 2010. Ngày nay phần lớn nhà máy cũ không còn nữa và một phần của nó trở thành Bảo tàng Hàng không Michigan.