
Vào thời cổ đại, người La Mã từng làm chủ một đế chế bao phủ mọi miền đất quanh Địa Trung Hải. Nhưng sự rộng lớn đó không nhất quán mà bị chia tách thành nhiều vùng đất nhỏ khác nhau, vì vậy phong tục trong đế quốc La Mã khá đa dạng và không có vùng nào là giống nhau hoàn toàn. Đời sống thường ngày của họ cũng có nhiều nét giống chúng ta ngày nay, chẳng hạn nghỉ dưỡng trong các villa ven biển, đi du dịch và mua đồ ăn nhanh bán ở các cửa tiệm đường phố.
Nếu loại thức ăn nhanh phổ biến hiện nay là gà rán, thì 2 năm trước họ lại tiêu thụ các loài chim nhỏ chiên giòn. Tại khu phế tích của thành phố cổ Pollentia trên đảo Mallorca (Tây Ban Nha), nhà nghiên cứu Alejandro Valenzuela đến từ Viện Nghiên cứu IMEDEA đã phát hiện ra nhiều mẫu xương của những con chim chiền chiện (Turdus philomelos) trong một hố rác sâu 4 mét nằm gần tàn tích của một cửa hiệu đồ ăn nhỏ.
Trong bài nghiên cứu đăng trên tạp chí chuyên về khảo cổ xương IJO, ông cho biết hương vị của nó không giống thịt gà mà giống chim cút. Trong hố rác này, ngoài xương chim chiền chiện Valenzuela còn tìm thấy xương cá, một lượng lớn xương gà nhà (Gallus gallus) và thỏ Châu Âu (Oryctolagus cuniculus) và các mảnh gốm vỡ. Những thứ này cho thấy cá, chim, gà nhà và thỏ đã từng nằm trong thực đơn của tiệm ăn nhanh đó, đồng thời thịt của chúng được bày ra trên các đĩa gốm để thực khách ngồi lại ăn. Tuy nhiên có thể chúng còn được xiên que để đem đi.
Pollentia nằm ở phía đông bắc đảo Mallorca, được người La Mã thành lập năm 123 TCN và đã nhanh chóng trở thành một thành phố cảng sầm uất nhờ vị trí thuận tiện để giong buồm đến Roma. Nó có đền thờ, nghĩa trang, quảng trường và hàng loạt cửa hiệu nhỏ đặc trưng cho một thành phố biển thời La Mã. Trong đó có một kiểu cửa hàng gọi là ‘popina’ là nơi mọi người thường đến mua đồ ăn hoặc rượu vang.
Valenzuela đoán là hố rác này đã được dùng trong khoảng 40 năm, từ năm 10 TCN đến năm 30. Xương của chim chiền chiện trong hố này là đáng chú ý nhất, vì chúng là loài chim nhỏ như chim sẻ và xương rất mỏng manh rất khó tồn tại nguyên vẹn tới ngày nay, nhưng trong hố này xương của chúng lại nhiều hơn cả. Khi nghiên cứu mớ xương đó ông nhận thấy phần lớn là xương sọ và xương ức, còn xương các chi lại gần như không có. Giống như đùi gà và cánh gà, xương của các chi là có nhiều thịt nhất. Vậy nên việc thiếu vắng chúng cho thấy phần lớn đã được bán mang đi, trong khi các phần xương ít thịt thì được chủ tiệm đổ vào hố.
Từ đó ông đánh giá rằng chim chiền chiện từng là một món ăn rất phổ biến và là một phần không thể thiếu của các cửa hiệu đồ ăn tại Pollentia, giống như món gà rán trong các tiệm fast-food ngày nay vậy. Thời La Mã, chim này và nhiều loài chim nhỏ khác được các thợ săn dùng lưới hoặc hố có bẫy để bắt theo đàn, rồi họ bán chúng cho các cửa hiệu. Tại đó chúng được nướng nhanh trên vỉ hoặc chiên trong chảo.
Người La Mã không lạ gì với thức ăn nhanh được bán ở những cửa hiệu trên các con đường nhộn nhịp. Ở Ý đó thường là bánh mì, thịt nướng, trứng, pho mát và rau củ; còn tại Mallorca thì giản dị hơn với những con chim nhỏ. Nghiên cứu này đã mở ra một góc nhìn mới cho thấy bữa ăn của họ ở nhiều miền trong đế chế thực sự đa dạng hơn chúng ta tưởng.