Mình từng trải qua cảm giác này rồi. Hồi xưa đi nhà thờ, nghe mấy bài thánh ca mà hay quá, mình chìm hẳn vào bài hát. Quên tiệt mình đang ở nhà thờ, quên hết mọi thứ. Cảm giác đó nó "đã" lắm! Không chỉ nhạc thánh ca đâu, mình nghe cả nhạc cách mạng, nhạc Hoa, Anh, Việt. Đặc biệt là mấy bài của Khánh Ly hát về quê hương, đất nước. Nghe xong, nó làm mình cứ như sống lại trong cái thời đó. Có lúc buồn rười rượi, có lúc vui hẳn lên. Cứ gọi là cảm xúc "dâng trào" đó anh em.
Cái cảm giác "phê" khi nghe nhạc này theo mìnhh thì nó còn thích hơn nhiều so với việc:
- Uống một ly cà phê ngon.
- Đi check-in ở chỗ đẹp nổi tiếng.
- Hay thậm chí là gặp một ai đó mình thích.
Đúng vậy đó, giá trị của âm nhạc rất lớn anh em đừng bỏ qua nhạc trong cuộc đời.
Nhiều anh em cứ nghĩ, phải có dàn âm thanh bạc tỷ, tai nghe vài chục triệu mới nghe nhạc "đã" đúng không? Sai lè ra nha anh em!- Anh em chỉ cần một cái tai nghe Bluetooth vài trăm nghìn.
- Hoặc tai nghe có dây 100.000đ cũng được luôn.
Cái quan trọng là anh em có hiểu bài hát nói gì không, có "chìm" vào nó được không. Có khi người dùng tai nghe vài trăm nghìn lại nghe "đã" hơn ông có dàn tiền triệu đô mà chẳng hiểu gì về nhạc đó.
Khi anh em muốn "nâng cấp" trải nghiệm, thử tìm nghe những album hay bài hát được gọi là "đỉnh cao của loài người". Những bài đó là sự kết hợp hoàn hảo giữa cái nội dung hay ho và cách chơi nhạc điêu luyện, phối âm, hoàn cảnh…
Mình ví dụ như album "Wish You Were Here" của Pink Floyd. Khi mình hiểu album đó nói về cái gì, viết cho ai, nên mình chìm hẳn vào nội dung của nó. Rồi Pink FLoyd chơi nhạc quá tuyệt vời nữa chứ! Nghe từng đoạn guitar đánh một mình, mình cảm nhận được người ta đang muốn truyền tải cảm xúc buồn vui qua tiếng đàn. Lúc đó, anh em sẽ chìm đắm trong âm nhạc nhiều hơn. Mình ước chừng, nội dung chiếm khoảng 60-70% cái "đã" của bài hát, còn là kỹ thuật chơi nhạc giúp đẩy trải nghiệm lên một tầm cao hơn.